Sắc Xuân trên cao nguyên đá

NGUYỄN VĂN HƯỞNG| 14/01/2011 05:42

Mùa Xuân của tôi khởi đầu bằng một chuyến đi đầy hứng khởi lên cao nguyên đá Đồng Văn - Mèo Vạc...

Sắc Xuân trên cao nguyên đá

Mùa Xuân của tôi khởi đầu bằng một chuyến đi đầy hứng khởi lên cao nguyên đá Đồng Văn - Mèo Vạc... 

Thể lệ cuộc thi viết "Nhật ký lữ hành"

Đường lên núi đá quanh co

Cõng nước ăn về nhà

Đến với Hà Giang, nơi miền địa đầu của Tổ quốc, du khách được thả mình bay bổng trong cảnh núi non hùng vĩ. qua cổng trời Cán Tỷ, du khách thăm núi đôi Quản Bạ, dinh thự nhà họ Vương rồi qua Đồng Văn tới Mèo Vạc nơi có huyền thoại chợ tình Khau Vai, rồi băng qua đỉnh Mã Pì Lèng “Nam thiên đệ nhất hùng quan’’, tham gia vào những phiên chợ với đủ sắc màu của đồng bào 23 dân tộc thiểu số nơi đây.

Đường lên cao nguyên đá như leo lên tới đỉnh trời, phải băng qua đá mẹ, đá cha to như con voi, con bò, các khúc cua đan ken nhau như các nếp gấp trên tay áo. Xe vượt dốc, đổ đèo như lơ lửng giữa trời đầy sương mù bao phủ, rồi mới đến được cao nguyên Đồng Văn.

Ở trên những đỉnh cao chót vót của cao nguyên bạn mới cảm nhận hết được vẻ đẹp của núi rừng khi ngắm nhìn các thửa ruộng bậc thang ôm vòng quanh mỗi quả núi, những ngôi nhà bằng gỗ óng lên màu thời gian.

Trẻ em miền cao nguyên

Những thiếu nữ người Mông, người Dao, người Lô Lô mắt ướt sóng sánh trong sương núi, leng keng vòng bạc trong những bộ trang phục nhiều màu sắc như làm bừng sáng phiên chợ vùng cao, làm đắm say lữ khách si tình.

Mùa Xuân trên cao nguyên càng nổi bật hơn trong sắc màu của hoa mận, hoa lê, hoa bạc hà nở rộ khắp rừng. Tiếng khèn gọi bạn tình của các chàng trai cô gái người Mông từ các ngả núi vang lên réo rắt và tha thiết quá!

Vào ngày Xuân, khu phố cổ vốn nhỏ bé tĩnh lặng ngày thường trở nên náo nhiệt đông vui như ngày hội với đủ sắc màu sặc sỡ. Chợ Đồng Văn mỗi tuần họp một phiên duy nhất vào ngày Chủ nhật. Người Mông, Dao, Tày, Giáy, Nùng, Lô Lô... trong những bộ trang phục rực rỡ, họ đổ từ các ngả núi xuống chợ, sản phẩm mang đi bán là những nông sản.

Gian nan mưu sinh trên đá

Người dắt lợn, dắt chó, người gùi củi, gùi rau,... tất cả đều tấp nập trong không khí ngày chợ thật đông vui, có người phải đi từ 3 giờ sáng xuống núi cho kịp phiên chợ. Khác với những phiên chợ vùng xuôi là người ta đến chợ để mua bán, chợ phiên Đồng Văn còn là nơi để mọi người giao lưu, gặp gỡ, để uống rượu, thổi khèn và ăn thắng cố.

Đồng bào nơi đây có câu nói ‘‘sống trên đá, chết vùi trong đá”. cuộc sống trên cao nguyên đá quanh năm khô hạn, vất vả, đồng bào kiên trì vật lộn với từng hốc đá tai mèo để gieo những mầm ngô nơi cao nguyên này, nhưng lạ thay những nương ngô năm nào cũng xanh tốt và cho năng suất cao, không ăn hết ngô đồng bào bán đi lấy tiền mua gạo, mua các vật dụng khác.

Kỳ thú Mã Pì Lèng

Qua một chặng đường dài hiểm trở, chúng tôi đến nơi được mệnh danh là ‘‘Đệ nhất hùng quan” - Mã Pì Lèng mà bấy lâu chỉ được nghe qua, nay mới có dịp đến nơi.

Đèo Mã Pì Lèng thuộc huyện Mèo Vạc, tỉnh Hà Giang, chiều dài khoảng 7km, chạy men theo sườn núi, một bên là vách đá cao sừng sững, một bên là vực sâu thăm thẳm.

Sông Nho Quế như sợi chỉ bạc dưới chân đèo

Đứng trên đèo phóng tầm mắt bao quát toàn bộ một vùng cao nguyên rộng lớn: sông Nho Quế như một sợi chỉ màu uốn lượn qua các khe núi hẹp, xa xa thấp thoáng các bản làng của người Mông ẩn hiện trong sương núi, những nương ngô xanh ngắt như làm xua đi cảm giác nặng nề, khô cằn và khắc nghiệt của miền cao nguyên toàn đá này.

Thật ngạc nhiên, từ độ cao 1.000 mét, ngước mắt lên nhìn thấy một tháp đá vững chãi, cao sừng sững đứng bên bờ vực Nho Quế, tưởng như đã chạm tới trời! Các bức tường đá khổng lồ đua nhau vươn cao thật tráng lệ, hùng vĩ tạo nên một cảnh quan kỳ thú!

Những người bạn Hà Giang kể rằng, trước kia đây là vùng đất rừng thiêng nước độc núi non trập trùng, hiểm trở, điều kiện tự nhiên vô cùng khắc nghiệt. Từ thị xã Hà Giang muốn đi lên đây chỉ có cách đi bộ hoặc đi ngựa men theo các lối mòn quanh triền núi.

Cuộc sống của đồng bào chỉ thực sự đổi thay khi có tuyến đường dài 165km, nối Hà Giang - Đồng Văn - Mèo Vạc. Đồng bào vẫn gọi là “Đường hạnh phúc” vì có thể ‘‘đưa nhân dân vùng núi tiến kịp miền xuôi”.

Bản làng người Mông

Đoạn đường đi qua Mã Pì Lèng là khu vực hiểm trở nhất của cao nguyên đá này với rất nhiều núi cao, dốc đứng, vực sâu. Việc phá đá mở đường qua đoạn này cũng mất nhiều công sức, toàn tuyến đường dài 165km được làm trong 5 năm nhưng chỉ riêng đoạn đường này với 24km phải mất tới 2 năm.

Trong đó hơn 1.000 thanh niên xung phong phải tốn 11 tháng treo mình trên vách đá để đục lỗ mìn phá đá... Tại nơi này vẫn còn một đài tưởng niệm ghi danh những thanh niên xung phong ấy.

Chia tay Mèo Vạc, xa Mã Pì Lèng, tôi tự hỏi mình: Vì sao sức mạnh của con người lại phi thường đến vậy? Phải chăng đó là sức mạnh của niềm tin, niềm hy vọng về hạnh phúc trên cao nguyên này?

Ngắm nhìn những nụ cười trên khuôn mặt rạng ngời của đồng bào nơi đây, những bãi lúa, nương ngô xanh mướt trong sương mờ, tôi cảm nhận mùa Xuân đang về đến nơi đây, sức sống của miền cao nguyên đá đang đổi thay từng ngày. 


(0) Bình luận
Nổi bật
Đọc nhiều
Sắc Xuân trên cao nguyên đá
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO