Du lịch

Hội An theo bước chân lãng du…

Bội Nhu 03/03/2024 - 12:59

Bạn thử tưởng tượng, một ngày trời Xuân trong veo, nắng ngọt ngào như ươm mật, len lỏi giữa những góc phố cổ kính của Hội An, mua một cốc trà chanh chua dịu, vừa nhẩn nha uống vừa hít hà không khí êm đềm hiếm có, thấy lòng nhẹ tênh…

38-hoian-1.jpg
Một đền thờ ở Hội An

Dịp Tết rồi, tôi có chuyến chu du đến Hội An. Từ TP.HCM, tôi chọn di chuyển bằng máy bay, chỉ mất khoảng 45 phút và một chặng xe đã thấy Hội An trầm mặc mà rộn ràng người tản bộ.

Hội An trong ấn tượng của tôi là một nơi rất đặc biệt. Trong khi mọi đô thị khác đều không ngừng thay đổi thì Hội An vẫn lặng lẽ giữ lại những nét cổ kính, yên bình. Mỗi khi có dịp ghé thăm, tôi thường lặng lẽ ngắm màu rêu phong trên những bức tường nhà bên dòng sông dịu dàng uốn lượn, cảm tưởng thời gian như dừng lại ở Hội An. Những khu phố cổ vẫn còn dấu vết xinh đẹp xưa kia trên từng góc nhỏ...

thumbnail-668-tr38.jpg
Thiếu nữ Hội An đến một ngày hội

Chợt nhớ đến lời của một người bạn nước ngoài, khi cùng tôi dạo quanh Hội An: “Nếu có một nơi nào đó trên thế giới này khiến tâm trí tôi an tĩnh, không phải mỏi mệt vì bon chen, hối hả check-in ở những địa điểm du lịch thì Hội An xứng đáng là lựa chọn hàng đầu”. Ngẫm lại, lời bạn tôi quả là đúng.

Tôi cũng như rất nhiều du khách, lần đầu ghé Hội An thường loay hoay với nhiều dự định, chẳng biết nên làm gì để tận hưởng tối cảnh sắc ở thành phố cổ kính xinh đẹp này. Cuối cùng, giải pháp đơn giản nhất được lựa chọn là chẳng nên có bất kỳ dự định gì, cứ thong thả chiều theo từng bước chân lãng du. Bạn thử tưởng tượng, một ngày trời Xuân trong veo, nắng ngọt ngào như ươm mật, len lỏi giữa những góc cổ kính của phố cổ, mua một cốc trà chanh chua dịu, vừa nhẩn nha uống vừa hít hà không khí êm đềm hiếm có, thấy lòng nhẹ tênh.

38-hoian-4.jpg
Khách Tây tham quan Hội An

Tôi thuê homestay ở khu phố cổ. Mỗi buổi sáng, dậy sớm, tôi ăn vội tô mì Quảng, chầm chậm tản bộ trên những con đường vắng, chạm tay lên dải tường mà tưởng như mình cũng trải màu thời gian. Thi thoảng, tôi rẽ vào những con hẻm nhỏ dẫn ra các cửa hiệu bán đồ lặt vặt và vật lưu niệm. Bao giờ cũng thế, tôi tần ngần dừng chân, chọn mua một vài bưu thiếp ghi ngắn gọn mấy dòng gởi đến những người bạn ở phương xa. Chỉ đơn giản thế thôi mà thấy thật vui. Chẳng có dự định mua vật phẩm để làm quà nhưng tôi thích không khí bình yên, mê nụ cười hiền lành và cách mua bán thật như đếm của người Hội An nên cứ loanh quanh hết phố cổ này đến phố cổ khác.

Dừng chân ở một góc phố nhỏ bên bờ sông Hoài óng ánh nắng vàng, thấy vài người đàn ông đạp xích lô đã luống tuổi thong thả ngồi ăn bữa trưa đạm bạc với vẻ bình thản, có phần dửng dưng. Người dân sống ở Hội An bản tính thân thiện nhưng thâm trầm, có cảm tưởng như khí chất phố cổ đã thấm sâu vào người họ, nhịp sống chậm rãi nơi này chi phối mọi hành động, cử chỉ của họ.

Thi thoảng, giữa những ngõ nhỏ của phố cổ Hội An, du khách phương Tây, có lẽ cũng như tôi, bị sự quyến rũ của miền xa nên tìm đến đô thị nhỏ bé bình lặng này. Và đương nhiên, Hội An còn thu hút du khách bằng những cặp đôi chụp ảnh cưới trong nhưng góc phố. Giữa những ngày đầu Xuân, những du khách lãng du như tôi phải dừng chân ngắm nhìn những cô dâu chú rể thong thả dắt chiếc vespa trên đường phố, thỉnh thoảng dừng lại hôn nhau. Niềm hạnh phúc toát ra từ gương mặt, ánh mặt họ giữa những góc phố cổ duyên dáng, ngập tràn hoa tươi, khiến bản thân tôi - một người quen với sự cô đơn, không khỏi cảm thấy xao xuyến... Hội An chắc cũng vì thế trở mà lãng mạn hơn.

Không chỉ có phố, Hội An còn có bãi biển Cửa Đại - một trong những bãi biển đẹp nhất ở miền Trung. Mỗi khi dùng bữa tối xong, tôi đứng ngắm biển xanh đến vô cùng và đón gió dào dạt không thôi. Vì háo hức với cảnh biển nên tôi quyết định thức dậy sớm để tận hưởng bình minh ở Cửa Đại xốn xang đến lạ kỳ.

38-hoian-3.jpg
Chiều trên sông Hoài

Thi thoảng, giữa chuyến lãng du, tôi ghé quán trà cổ quen thuộc có góc nhìn ra ngôi miếu cổ giữa lòng Hội An ngập tràn du khách, ánh nắng ban chiều khiến tôi say nồng nhớ chuyện cũ người xưa, muốn vứt bỏ hết ngày tháng, làm một con người ung dung tự tại.

Ngày tạm biệt, nhìn Hội An trong sắc trời trong, kỳ lạ thay, tôi như một người già cất giữ hết thảy những câu chuyện có thể cất giữ, lãng quên tất cả những chuyện có thể lãng quên. Những năm sau, tin chắc vẫn có một ngày bình dị nào đó, trong tiết Xuân ấm áp, tôi lại về Hội An ung dung tận hưởng cảm giác thi vị giữa trời xuân…

(0) Bình luận
Nổi bật
Đọc nhiều
Hội An theo bước chân lãng du…
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO