Bên ngoài phòng khám Milanese, từng là bệnh viện quân đội, nơi chữa trị những bệnh nhân Ý đầu tiên nhiễm Covid-19. Ảnh: Andrea Fasani/ EPA; Shutterstocka Fasani/EPA, via Shutterstock |
Người Ý luôn có niềm tin tựa như mê tín rằng thiên tai sẽ xảy đến tại nơi nào đó trên thế giới, xa khỏi đất nước mình. Không phải lần này. Đại dịch ập đến, bao trùm nơi đây, lên cả người thân, hàng xóm và đồng nghiệp.
Tôi là bác sĩ gây mê tại Policlinico San Donato ở Milan, vùng Lombardy - tâm dịch coronavirus tại Ý. Vào ngày 21/2, khi ca nhiễm đầu tiên được ghi nhận, bệnh viện tôi - chuyên về phẫu thuật tim, đã đề nghị nhận chăm sóc bệnh nhân này. Cùng với các bệnh viện khác, chúng tôi lập đội đặc nhiệm gồm các bác sĩ chăm sóc đặc biệt, điều phối tới các bệnh viện nằm trong "vùng nguy hiểm".
Tất cả các ca phẫu thuật theo kế hoạch bị hoãn lại. Giường chăm sóc đặc biệt được dùng để điều trị cho bệnh nhân nhiễm coronavirus. Trong vòng 24 giờ, bệnh viện đổi phòng mổ và phòng gây mê thành các khu chăm sóc đặc biệt; hơn 40 giường bệnh dành cho các ca nghi nhiễm hoặc dương tính với virus dù họ không trong tình trạng nguy hiểm.
Các ca dương tính mới gia tăng với tốc độ khủng khiếp. Tính đến ngày 17/3, cả nước Ý đã có 31.506 trường hợp, trong đó 2.941 người đã hồi phục, 2.503 ca tử vong. Riêng tâm dịch Lombardy có đến 16.220 trường hợp, 1.640 người chết, 879 người được chăm sóc đặc biệt - hơn 56 ca so với hôm trước đó; 2.485 người hồi phục. Những con số này cho thấy hệ thống y tế Italia có thể sớm sụp đổ.
Bệnh nhân lưu trú lâu ngày gây thêm sức ép lên nguồn lực y tế. Điều này diễn ra khắp miền bắc nước Ý - vùng Lombardy, Veneto, Emilia-Romangam và Marche - hệ thống chăm sóc sức khoẻ trong tình trạng quá tải. Nhân viên y tế kiệt sức. Sự lây lan của virus sẽ khiến các nơi khác lâm vào hoàn cảnh tương tự.
May mắn thay, Lombardy và chính quyền sở tại đã áp dụng các biện pháp ngăn ngừa kịp thời 10 ngày trước. Đến cuối tuần này, sau 15 ngày (tức thời gian ủ bệnh) - chúng ta sẽ biết được liệu các biện pháp này có hiệu quả hay không. Chỉ sau đó, tốc độ lây nhiễm của virus mới chậm lại.
Việc này mất rất nhiều thời gian. Có suy đoán rằng bác sĩ buộc phải quyết định điều trị cho ai, tạm thời bỏ lại người chưa cần chăm sóc ngay lập tức. Tôi chưa từng trải qua điều đó, các bệnh nhân tại bệnh viện chúng tôi đều được chữa trị theo yêu cầu. Nhưng tình trạng này không thể kéo dài. Nếu số ca nhiễm không giảm đi, nguồn lực y tế sẽ không thể duy trì để bảo vệ họ. Khi đó, việc ưu tiên người có nhiều cơ hội sống sót có thể trở thành quy tắc hành động.
Các đồng nghiệp tại Policlinico và trên khắp cả nước đang thể hiện tinh thần hy sinh cao cả. Chúng tôi biết rõ vai trò của mình quan trọng như thế nào trong lúc này; điều ấy tiếp cho chúng tôi sức mạnh, vượt qua mệt mỏi và áp lực. Tôi không thể nói trước cuộc chiến này sẽ kéo dài bao lâu; vài đồng nghiệp của tôi đã dương tính với virus, một số cần được chăm sóc đặc biệt. Chúng ta đều đang đối mặt với mối nguy hiểm rất lớn.
Là bác sĩ gây mê cho các trường hợp phẫu thuật khẩn cấp, tôi không phải tiếp xúc trực tiếp với nhiều bệnh nhân nhiễm coronavirus. Nhưng có một trường hợp; người bệnh lớn tuổi được phẫu thuật để cắt bỏ khối u. Quá trình diễn ra như mọi lần: tôi cho ông ngủ và thức dậy 4 tiếng sau đó mà không cảm thấy đau đớn.
Đó là vào giữa tháng 2. Một tuần sau, các triệu chứng bắt đầu xuất hiện như sốt cao, ho, sau đó đến viêm phổi. Bệnh nhân hiện trong tình trạng nguy kịch, phải đặt nội khí quản. Thay vì tên riêng, ông cũng như nhiều người khác đã trở thành một con số, con số đại diện cho tình hình tồi tệ ở nơi đây.
Tôi mong đợt bùng dịch này sẽ sớm kết thúc nhưng điều này chỉ đến khi các ca nhiễm bắt đầu giảm.
Hy vọng dần đến khi cộng đồng bình tĩnh trước các quy tắc hạn chế được chính phủ áp đặt, thêm kinh nghiệm trong việc quản lý các ca nhiễm nghiêm trọng cũng như những tin đồn về phương pháp điều trị mới. Biện pháp ngăn chặn có thể sẽ hiệu quả và các tin tức vào cuối tuần sẽ khả quan hơn.
Nhưng hiện nay chúng ta đang ở giữa thảm kịch.
(Theo Người Đồng Hành - tựa bài do DNSG đặt lại)