Dây thắt lưng của ba

TRẦN THỊ THANH THẢO (Tây Ninh)| 07/10/2010 00:24

Ba mất. Chúng tôi thu dọn đồ đạc của ba, gửi theo ba. Chỉ riêng dây thắt lưng bằng da của ba là chúng tôi giữ lại. Chúng tôi muốn nó ở bên cạnh, như là hình ảnh ba luôn bên cạnh chúng tôi, luôn dạy dỗ chúng tôi nên người.

Dây thắt lưng của ba

Ba mất. Chúng tôi thu dọn đồ đạc của ba, gửi theo ba. Chỉ riêng dây thắt lưng bằng da của ba là chúng tôi giữ lại. Chúng tôi muốn nó ở bên cạnh, như là hình ảnh ba luôn bên cạnh chúng tôi, luôn dạy dỗ chúng tôi nên người.

Thể lệ cuộc thi: "Giữ ấm nếp nhà"

Từ nhỏ, chiếc dây thắt lưng da là nỗi ám ảnh của chị em chúng tôi. Chúng tôi thường no đòn từ sợi dây lưng ấy. Chúng tôi ghét nó và có lần tôi xúi anh trai lén vứt nó đi. Tối đó, anh trai tôi bị một trận nên thân (may mà anh không khai tôi ra).

Ba tôi là bộ đội. Ông ít khi về nhà. Mọi việc nhà một mình má tôi gánh vác. Một thân tảo tần nuôi bốn đứa con, lo miếng ăn đã mệt nên ít chú ý đến chúng tôi. Chúng tôi không có ba bên cạnh dạy dỗ, bảo ban, lớn lên không theo khuôn phép nào. Chúng tôi phá phách, quậy xóm làng.

Má tôi nhiều lần răn dạy, nhưng chúng tôi hỗn hào, ngang ngược, không sợ má. Mỗi lần ba về nhà, chúng tôi ít được hưởng tình cảm cha con. Thậm chí, chúng tôi còn mong ông đừng về nhà. Vì sự nghiêm khắc và nóng tính của ông đã làm hạn chế những trò tinh nghịch, quậy phá của chúng tôi.

Bốn chị em tôi, ai cũng từng được nếm mùi da của sợi dây thắt lưng (mà chúng tôi gọi là cây roi da). Chị hai đảm đang, giỏi giang nhất nhà, ít bị đòn. Nhưng có một lần, ba đánh chị không nương tay vì chị nhất quyết nghỉ học.

Sau trận đòn, khoảng cách giữa ba và chị em chúng tôi càng lớn hơn. Anh trai đang tuổi lớn, không có người dạy dỗ nên lêu lổng, hư hỏng. Anh thường xuyên trốn học, đi chơi, trộm cắp vặt. Ba giận lắm, ông ghét nhất thói tham lam, trộm cắp.

Bằng cả sức mạnh của mình, ông quất thẳng tay chiếc thắt lưng vào người anh. Anh tôi gan lì, không một tiếng khóc lóc. Đòn đau vậy, nhưng anh tôi vẫn không hề chịu phép ba. Còn tôi, là đứa con gái được ba cưng nhất nhà vẫn không thoát khỏi chiếc thắt lưng ấy. Thằng út, ốm yếu nhất nhà, được má tôi có phần yêu chiều vì thế là đứa ngang tàng nhất nhà, phá phách nổi tiếng trong xóm.

Lần nào về phép, ba đều sử dụng chiếc thắt lưng ấy để dạy dỗ chúng tôi. Chúng tôi sợ cái roi da ấy nên có phần ngoan hơn. Có lẽ vì thế mà chúng tôi không thích gần gũi với ba. Thậm chí, chúng tôi còn oán ghét ông. Chúng tôi thèm được như đám bạn, có ba bên cạnh, yêu thương, chiều chuộng. Và rất nhiều lần, tôi luôn tự hỏi, tại sao ba cứ luôn đối xử với chúng tôi quá nghiêm khắc, tại sao cứ dùng hình phạt thay cho yêu thương?

Sau này, ba tôi về hưu, ông gần gũi với chúng tôi hơn. Tôi nhận thấy thực ra ba là người rất tình cảm. Tôi nhớ, hồi nhỏ, có một việc xảy ra mà lần đầu tiên tôi mới cảm nhận được tình cha con dịu dàng.

Ba thường cởi bộ quân phục vắt lên ghế. Chiếc thắt lưng còn gài theo quần. Nếu bình thường như thế tôi rất thích sờ mó, cầm nắm nó. Chiếc thắt lưng bằng da (loại da gì tôi cũng không biết), nó sờn cũ nhưng ngay cái khóa bằng kim loại lại bóng lưỡng vì thường xuyên có bàn tay ba “nâng niu”.

Hứng chí, tôi rút nó ra khỏi lưng quần, quấn quanh cái bụng bé xíu của mình. Loay hoay rồi cái thắt lưng tuột xuống đất. Bất chợt, ba tôi từ đâu đến, nhặt nó lên. Và bằng cách nào đó, ông quấn mấy vòng vừa vặn ôm lấy bụng tôi. Ông nhẹ nhàng hỏi: Con có thích nó không? Nhìn cái dây, nhớ đến những lần bị nó quất vào mông, tôi khiếp đảm lắc đầu quầy quậy.

Đêm đưa ba về nơi yên nghỉ cuối cùng, cả nhà ngồi lặng nhìn chiếc thắt lưng của ba. Má nghẹn ngào kể: lần đánh chị hai, đêm đó, ba mới hiểu lý do chị bỏ học. Ba ngồi trầm ngâm thật lâu, đôi mắt đỏ ngầu. Ba giận mình không quan tâm đến gia đình nhiều hơn, để sự vất vả cơm áo gạo tiền là gánh nặng đè lên vai vợ con. Ba bảo, từ đây về sau ba sẽ không bao giờ đánh con bằng sợi dây thắt lưng nữa.

Má kể, với anh chị em chúng tôi ba luôn nghiêm khắc, ít bày tỏ tình cảm dù thực lòng ba rất thương. Ba sợ chúng tôi vốn thiếu sự dạy dỗ của người cha sẽ trở nên hư hỏng vì thế thời gian về phép ít ỏi là ba luôn nghiêm khắc theo kỷ luật của quân đội. Vậy nên, những trận đòn diễn ra. Chúng tôi đau - nỗi đau thịt da, còn ba đau - nỗi đau buồn vì sự bất lực trong việc dạy dỗ con cái.

Chiếc thắt lưng của ba từ lâu đã không còn sử dụng. Anh chị em chúng tôi đã khôn lớn, đã biết nhận thức để không làm buồn lòng má nữa. Với chúng tôi, chiếc thắt lưng không còn là thứ đáng sợ nữa. Chúng tôi như những cành cây non không người uốn nắn, đã mọc lệch hướng.

Ba, dù đã dạy dỗ chúng tôi với kỷ cương của quân đội, dù đã từng dùng hình phạt roi vọt với chúng tôi nhưng nhờ thế mà chúng tôi đã phát triển đúng hướng thành người. Chúng tôi trân trọng nó, không chỉ vì nó là vật kỷ niệm của ba mà còn vì nó là vật đã giúp chị em chúng tôi hiểu được những điều quý giá của cuộc sống.


(0) Bình luận
Nổi bật
Đọc nhiều
Dây thắt lưng của ba
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO