“Hãy tự giúp mình rồi trời sẽ giúp”

Chân dung - Ngày đăng : 04:32, 31/12/2008

Năm 1990, chàng trai trẻ Võ Văn Nhị rời quê hương Bến Tre lên Sài Gòn lập nghiệp. Sau bao thăng trầm và cũng không ít lần trắng tay, giờ đây anh đã là chủ một doanh nghiệp thời trang lớn - một lĩnh vực “tréo ngoe” với nghề nghiệp ban đầu.
“Hãy tự giúp mình rồi trời sẽ giúp”


Năm 1990, chàng trai trẻ Võ Văn Nhị rời quê hương Bến Tre lên Sài Gòn lập nghiệp. Sau bao thăng trầm và cũng không ít lần trắng tay, giờ đây anh đã là chủ một doanh nghiệp thời trang lớn - một lĩnh vực “tréo ngoe” với nghề nghiệp ban đầu.

Võ Văn Nhi và diễn viên Bình Minh

Gặp Võ Văn Nhị - Giám đốc Công ty Dịch vụ Thương mại Thời trang Lano, ấn tượng đầu tiên là trông anh giống như... nghệ sĩ, không hề có vẻ đạo mạo hay tất bật của một doanh nhân và càng bất ngờ khi anh cho biết anh vốn xuất thân từ nghề... cơ khí. Anh kể, đầu năm 1990, với chút ít vốn liếng về nghề cơ khí, anh rời quê hương Bến Tre, một mình lên Sài Gòn lập nghiệp. Đang loay hoay tìm công việc hợp với sở trường thì tình cờ anh gặp một người bạn chuyên mua bán hàng xuất khẩu ở Nga về. Nghe lời khuyên của bạn, anh đứng ra nhận “thầu” quần áo xuất khẩu cho bạn.

Được một thời gian, hàng xuất khẩu bị chựng lại, khi anh ngưng cung cấp hàng, phía đối tác cũng “xù” luôn khoản nợ trước đó và anh trắng tay. Vất vả bao nhiêu năm trời, cuối cùng không còn một đồng lận lưng, anh rơi vào tuyệt vọng, chán nản. “Nhưng rồi tôi quyết chí làm lại từ đầu, bởi tôi hiểu rằng càng chán nản con người sẽ càng bế tắc. Tôi rất thích câu danh ngôn: “Hãy tự giúp mình rồi trời sẽ giúp”. Tôi đến các chợ lớn trên địa bàn thành phố để tìm đường hướng kinh doanh và sau nhiều ngày lân la, tôi đã có gợi ý.

Lúc bấy giờ các trường học ở miền Tây thường phải lên TP.HCM mua đồng phục học sinh ở các chợ, nhưng các sản phẩm này thường không đạt chất lượng từ chất liệu vải cho đến vấn đề cắt may mà giá thành lại cao. Thế là tôi đi xuống tận các trường chào hàng với giá rẻ hơn, chất lượng tốt hơn, và tôi có rất nhiều hợp đồng đặt hàng”, anh Nhị nhớ lại.

Thế nhưng chỉ được vài tháng thì nhiều đối thủ cạnh tranh xuất hiện. Họ chào hàng với giá thấp hơn và tất nhiên, chất lượng không bằng. Anh không thể giảm chất lượng để hạ giá thành nên... bỏ cuộc.

Đến cuối năm 1999, nhờ một người bạn giới thiệu, anh nhận may gia công cho một nhãn hiệu thời trang nam. Lúc bấy giờ anh đã dành dụm đủ tiền để mở một xưởng may, nhưng lại không đủ hàng cho công nhân làm. Để họ không bỏ xưởng đi nơi khác, hàng ngày anh phải chạy khắp nơi xin nhận hàng về may để công nhân của mình có việc.

Đây cũng là giai đoạn có thể nói là nhiều tủi nhục đối với anh. Đi nhận hàng về may mà phải chầu chực như chờ... cứu đói. Sáng nào cũng đến công ty nọ ngồi chờ, khi nào lượng hàng của họ dư thừa, công nhân họ may không hết anh mới được nhận. Có hôm chờ từ sáng đến chiều mà chẳng nhận được mét vải nào mang về cho công nhân. Tuy nhiên, đây là thời điểm mà anh học hỏi được nhiều kinh nghiệm từ thiết kế cho đến cách chọn mẫu mã, chất lượng vải. Nhưng khổ nỗi càng may anh càng thâm vào tiền túi vì công ty này không trả tiền gia công cho anh trong khi anh phải trả lương cho công nhân và mua phụ liệu để may hàng cho họ.

Khi số tiền nợ lên đến gần 90 triệu đồng, anh quyết định ngưng may gia công, xin mở đại lý vì anh nghĩ khi ấy sẽ lấy quần áo thành phẩm của họ đem về bán và trừ dần vào số nợ kia, cũng như để có dịp tiếp xúc, tìm hiểu nhu cầu của khách hàng. Ai dè mở đại lý cũng chẳng xong vì họ không có hàng để cung cấp mà chính anh phải tự đi mua vải và may thành phẩm rồi gắn nhãn hiệu của họ lên để bán. Nhận thấy điều đó là vô lý nên sau nhiều đêm suy nghĩ, anh quyết định “ra riêng”. Thế là hai cửa hàng mang thương hiệu LANO ra đời vào đầu năm 2005.

Đến nay thì LANO đã có 9 cửa hàng tại TP.HCM, tất cả đều do chính anh quản lý chứ không để người khác làm đại lý như một số thương hiệu khác. Hỏi vì sao không hợp tác với ai, anh tâm sự: “Việc thành lập doanh nghiệp của tôi, một phần cũng từ những bức xúc trong quá trình tôi làm đại lý cho người ta.

Mang tiếng là làm đại lý cho họ nhưng tất cả quần áo bày bán trong cửa hiệu là do tôi tự đi chọn vải, vẽ mẫu và công nhân của tôi may. Vô lý hơn, một số đại lý khác của thương hiệu này đi lấy hàng trôi nổi ngoài thị trường với giá 30.000 - 40.000đ/áo sơ mi, mang về gắn nhãn của thương hiệu này vào rồi bán với giá gần 200.000đ/áo. Bán như thế họ thu được lợi nhuận rất cao, trong khi uy tín chung của thương hiệu bị ảnh hưởng, quyền lợi của khách hàng không được bảo đảm. Tôi không muốn cho người khác làm đại lý cũng là vì vậy. Các cửa hàng LANO hiện nay đều do tôi mở ra và trực tiếp quản lý nên khách hàng sẽ rất yên tâm về chất lượng và giá cả mà còn được bảo hành nữa”.

Một bí quyết khác để LANO giữ và phát triển thương hiệu là không sản xuất hàng loạt, tránh để người sử dụng gặp trường hợp “đụng hàng”. Hơn nữa, tại các cửa hàng nằm rải rác ở các quận thì sản phẩm ở mỗi nơi cũng khác. Theo anh, thiết kế thời trang ở doanh nghiệp dệt may khó hơn nhiều so với thiết kế thời trang trình diễn, bởi với các bộ sưu tập trình diễn trên sân khấu, các nhà thiết kế có thể... “bay bổng theo cảm xúc”, nhưng để đưa vào dây chuyền sản xuất thì phải tính toán, cân nhắc rất nhiều yếu tố.

Không chỉ hăng hái tham gia hoạt động xã hội từ thiện, anh Nhị còn là “nhà tài trợ” cho nhiều phim ảnh và nghệ sĩ, diễn viên như: Quyền Linh, Trương Minh Quốc Thái, Kinh Quốc, Bình Minh, Huy Khánh... Từ năm 2006 đến nay, trung bình mỗi năm LANO cung cấp khoảng trên 600 bộ quần áo cho phim và khoảng 200 bộ cho ca sĩ, người dẫn chương trình, diễn viên kịch...

Có thể kể đến các phim như: Đam mê, Tình yêu còn lại, Chuyện tình công ty quảng cáo, Ba chàng tuổi Hợi, Acapella, Âm tính…và một số game show như Chúc mừng sinh nhật, Tam sao thất bản…

Tài trợ nhiều, tốn kém không ít nhưng ngoài những người được tài trợ, một vài anh chị em ở đoàn phim ra, ít ai biết đến việc làm thầm lặng này của ông chủ trẻ Võ Văn Nhị. Cũng có phim anh có được một chút “tên tuổi” là... dòng cảm ơn ở cuối phim, mà thường thì khán giả truyền hình rất ít chú ý đến đoạn này. Hỏi tài trợ mà sao không yêu cầu quyền lợi cho mình, ông chủ trẻ cười hiền lành: “Tôi hiểu được kinh phí làm phim ở nước mình còn rất hạn hẹp nên chỉ muốn đóng góp một chút công sức nhỏ bé của mình để bớt đi phần nào gánh nặng của các nhà làm phim. Đơn giản vậy thôi”.

PHẠM PHƯƠNG NAM