Những ngày hòa bình đầu tiên

PHI TÂN| 19/03/2016 06:33

Mấy chục năm trôi qua, đất nước nói chung và quê tôi nói riêng đã thay đổi rất nhiều, nhưng cứ mỗi dịp về miền Trung thăm quê, những ký ức về những ngày hòa bình đầu tiên lại trỗi dậy.

Những ngày hòa bình đầu tiên

Những ngày hòa bình đầu tiên năm 1975, niềm mong chờ lớn nhất của ba tôi là được nhìn thấy người cha thân yêu của mình trở về sau hơn 20 năm biền biệt Bắc - Nam.

Đọc E-paper

Nhưng ông nội tôi đã mãi mãi không trở về và ba tôi nhận ra một điều: Chiến tranh đã cướp mất người cha của mình từ khi ông còn là đứa bé chưa tròn 2 tuổi.

Đất nước thống nhất, ba ra Bắc tìm phần mộ của ông nội đưa về quê theo truyền thống và đạo lý của người Việt: "Sống gửi thác về”... Ông nội đã trở về trong vòng tay của người thân để mãi mãi được nằm lại trên mảnh đất quê hương và có thể ông đã mỉm cười nơi suối vàng khi những đứa con ông được sinh ra ở miền Bắc cũng theo mẹ về nhận mặt anh em, họ hàng, quê quán.

Trong nỗi mừng mừng tủi tủi, hai người mẹ và những đứa con ruột rà của hai miền đã gặp nhau như chưa hề có sự phân ly, chưa hề có chiến tranh bom rơi, đạn nổ dằng dặc mấy chục năm trời.

Đối diện nhà tôi là nhà bác Chiu - một nông dân chính hiệu với những việc làm "không giống ai": Cứ trưa đứng bóng, lúc mọi người nghỉ ngơi thì bác vác cuốc ra đồng, khi trời mát mẻ thì bác nằm gác chân lên thành cửa sổ nhà hát nhạc boléro. Giọng bác khản đặc vì hút thuốc lá nhiều nhưng có nhiều đoạn nghe cũng rất "mùi".

Chú Cứ là hàng xóm sát bên. Chú bằng tuổi ba tôi, bị bệnh tim bẩm sinh từ nhỏ. Chú kể: "Lúc nhỏ, khi ra học tập ở miền Bắc, bác sĩ nói tui sống không lâu nữa, rứa mà bây chừ vẫn còn sống được là may!". Những lúc làm việc chú Cứ cũng hay hát, nhưng chỉ hát độc một bài "Một khúc tâm tình của người Hà Tĩnh".

Chếch nhà tôi một chút là nhà ông Thắng, ông suýt soát tuổi ông nội tôi nhưng vẫn hay qua nói chuyện thân mật với ba tôi như một người bạn. Tôi chỉ thấy ông Thắng hát một lần duy nhất vào ngày lễ đầu năm, ông đứng nghiêm như chào cờ rồi cất giọng trầm hùng: "Vùng lên hỡi các nô lệ ở thế gian!".

Ba tôi ít khi hát, nhưng khi ông hát là cất giọng cao vút: "Nếu là chim, tôi sẽ là loài bồ câu trắng...".

Ông Thắng đi tập kết năm 1954, chú Cứ cũng ra Bắc học tập khi còn nhỏ. Bác Chiu và ba tôi ở làng rồi đi lính như bao trai làng khác. Khi chiến tranh, có thể họ ở hai đầu chiến tuyến; rồi cuộc chiến kết thúc, họ may mắn trở về, gặp lại những người hàng xóm cũ trong tình thương mến.

Tình quê thắm thiết chính là sợi dây kết nối những người đàn ông thôn trang này lại, nên họ sống với nhau rất chan hòa, đầm ấm và thẳng thắn trong mọi công việc. Đất nước hòa bình, họ trở lại là những nông dân hiền lành, chất phác, cày sâu cuốc bẩm trên cánh đồng quê mẹ.

Thỉnh thoảng, vào những đêm trăng sáng, trước sân nhà tôi, những người đàn ông trong xóm lại ngồi bên ấm chè xanh cùng nhau nói chuyện xưa, chuyện nay, chuyện Bắc, chuyện Nam, chuyện ruộng đồng hay bao chuyện đời thường khác và luôn rộn rã tiếng cười.

Tôi là một trong số những người may mắn không sống trong thời chiến, nhưng được chứng kiến những "tàn dư” do chiến tranh để lại. Tôi còn nhớ bậc thềm nhà của nhiều gia đình quê tôi những năm đầu hòa bình không phải được xây bằng gạch hay bờ lô mà được đắp bằng đất sét và chất chung quanh là những chiếc vỏ đạn 105.

Vỏ bom làm thành chiếc cầu bắc qua trước ngõ vào mỗi nhà và có khi được treo lên những cây cổ thụ làm chiếc kẻng của đội sản xuất báo hiệu giờ ra đồng hay mỗi khi hội họp. Chẳng ai dạy mà trẻ con xóm tôi có thể kể vanh vách từng loại vũ khí, như bom bi, M79, AR 15 đạn 105, pháo 125, 175 ly...

Còn nhớ cảnh cả xóm quê sáng rực lên đến mấy phút trong đêm giao thừa khi ông Tuần đốt quả pháo sáng ông nhặt được trong bụi cây nhà ông để đón chào năm mới. Có một buổi chiều, đang ngồi học, bỗng một tiếng nổ chát chúa vang lên cạnh trường làm cô trò nháo nhác. Một quả bom bi phát nổ và nạn nhân là nhóm trẻ chăn trâu dùng bom bi để chơi trò bi sắt.

Mấy chục năm đã trôi qua, đất nước nói chung và quê tôi nói riêng đã thay đổi rất nhiều, nhưng cứ mỗi dịp về miền Trung thăm quê, những ký ức về những ngày hòa bình đầu tiên lại trỗi dậy trong tôi.

>Sự màu nhiệm của thời gian

>Thương nhớ bếp Việt

>Lại nghĩ về nông dân

(0) Bình luận
Nổi bật
Đọc nhiều
Những ngày hòa bình đầu tiên
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO