Cái radio nhớ thương

PHI TÂN| 29/07/2018 03:38

Tình cờ thấy một đồng nghiệp đang làm việc ở Đài Tiếng nói nhân dân TP.HCM đăng hình cái radio đời cũ hiệu National lên Facebook, tôi xuýt xoa và ước ao có một cái radio như vậy để nghe trong những lúc rảnh rỗi, như thói quen đã có từ thuở ấu thơ.

Cái radio nhớ thương

Hôm qua về nhà cũ, chợt nhớ nhà ông Tời hàng xóm có một cái radio hiệu Philips của Hà Lan. Hỏi ông cái radio hồi xưa còn không, ông vui vẻ mở tủ lấy ra cái radio Philips vẫn còn lớp da bọc cũ màu nâu và nói: "Ông giờ không nghe đài nữa nhưng vẫn giữ cái đài này làm kỷ niệm".

Xóm tôi hồi trước chỉ có nhà tôi và nhà ông Tời có radio. Cái radio National của nhà tôi nhỏ hơn, âm thanh cũng không to bằng cái Philips của nhà ông Tời. Cái đài thực sự là một người bạn của tôi. Tôi thường nằm bên ba và âm thanh phát ra từ cái radio dẫn tôi chu du đến những vùng đất khác thông qua các chương trình phát thanh của Đài Tiếng nói Việt Nam, đài Bình Trị Thiên, đài Quảng Nam Đà Nẵng...

Đó là những chương trình mà đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ tên, như: Câu chuyện cảnh giác, Sân khấu truyền thanh, Đọc truyện đêm khuya của Đài Tiếng nói Việt Nam; Ca Huế, Văn nghệ tổng hợp của Đài Bình Trị Thiên; hay Mỗi tuần một chuyện của Đài Quảng Nam Đà Nẵng...

Những thứ bảy, trời vừa chập tối, ngọn đèn dầu được thắp lên. Mùa hè thì ở trước sân, mùa mưa lạnh thì ở cái phản trong nhà, mấy chú, mấy bác hàng xóm cùng ba tôi ngồi bên ấm chè xanh, vừa uống chè, hút thuốc, vừa nói chuyện đời thường, chuyện trong thôn. Sau đó ba tôi mở chiếc radio National nghe chương trình Sân khấu truyền thanh của Đài Tiếng nói Việt Nam. Tôi lúc đó còn nhỏ cũng được ngồi nghe những vở kịch nói, cải lương như Những cánh cửa đã mở, Đất mẹ hay Lá sầu riêng... Cùng với những buổi chiếu bóng của đoàn chiếu bóng lưu động số 22 mỗi năm đôi, ba lần về làng thì nghe đài là thú giải trí duy nhất của những người dân quê tôi những năm đó.

Nhưng cái radio của nhà tôi đã hỏng từ lâu, vì anh em tôi tò mò vặn dò đài liên tục, thỉnh thoảng tháo ra để xem phụ kiện bên trong. Có lần ba tôi phải đạp xe xuống tận quán ông Phó ở chợ Mới - Điền Hải, cách nhà tôi gần 10 cây số, để sửa. Rồi có những lần radio hết pin, ba nấu một nồi nước sôi, bỏ mấy viên pin vào luộc để dùng lại nghe tạm.

Âm thanh cái radio Philips của nhà ông Tời nghe to hơn, ấm hơn. Hơn nữa, ông rất cẩn thận, cấm không cho ai sờ vào nó. Vì thế bây giờ trông nó vẫn còn như mới. Khi cái đài của nhà tôi hỏng, vào những sáng chủ nhật, lúc ông Tời ra đồng thì tôi lên nhà ông, nằm trên phản mở nghe mấy chương trình Văn nghệ chủ nhật hay Khắp nơi ca hát. Đó là đặc quyền của tôi, ngoài tôi ra ông Tời không cho bất cứ đứa con nít nào tự tiện mở đài.

Khoa học, kỹ thuật tiến bộ không ngừng: từ radio qua cát-xét rồi tivi đen trắng, tivi màu, tivi thông minh. Bây giờ về quê thấy mấy đứa nhỏ lướt màn hình điện thoại di động vèo vèo. Không biết mai này khi ông Tời trăm tuổi, liệu có ai trân trọng giữ lại cái radio như kỷ niệm, chứng nhân của đời sống làng quê tôi một thuở?

(0) Bình luận
Nổi bật
Đọc nhiều
Cái radio nhớ thương
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO